[Thế Giới Bóng Đá] Jose Mourinho sau 20 năm, Quỷ dữ vẫn chưa thôi khát máu

  • XCHECKERVIET.MY là tên miền phụ khi checkerviet không truy cập được.
    CLICK HERE để truy cập vào kênh telegram của diễn đàn.
    CHÚ Ý: Cập nhật mới nhất v/v đăng ký nhà cung cấp tại checkerviet Xem thêm
Cài đặt VPN 1.1.1.1 khi checkerviet bị chặn
Cài đặt ngay

Sweet Rock

✯Checker thông thái✯
Giáo sư check hàng
198
2
mou1.jpg

JOSE MOURINHO SAU 20 NĂM, QUỶ DỮ VẪN CHƯA THÔI KHÁT MÁU

Khi còn là một đứa trẻ, Jose Mourinho rất hiếu học và cực kỳ ngăn nắp. 5 tuổi, Mourinho đã tự chế chiếc hộp bút hai tầng chia bút chì và bút mực. Mẹ ông nhớ lại rằng, cậu nhóc Mourinho có nhiều bạn và luôn được bầu làm thủ lĩnh trong các trò chơi mặc cho thể hình nhỏ bé. Ngoài ra, Mourinho yêu bóng đá và có thái độ nghiêm túc với giờ học trên lớp.

Năm đầu thi đại học, Mourinho trượt do môn Toán không vượt qua điểm điều kiện. Nhưng ông không từ bỏ, mà tiếp tục theo đuổi con đường kinh sử vì với ông, không có tri thức sẽ không làm nên trò trống gì.

Sau này, khi quyết tâm theo đuổi nghiệp huấn luyện, Mourinho chỉ mất 15 năm để đứng dưới hàng ngũ những chiến lược gia hàng đầu thế giới. Quãng đường gian khổ ấy được rút ngắn tối đa là nhờ hiểu biết về thế giới của Mourinho - con người chịu ảnh hưởng sâu sắc bởi sách giáo khoa, trường học và nếp sống kỷ cương của gia đình.

Trên tất cả, phải nói tới tham vọng đổi đời của Mourinho bất chấp cái giá phải trả cho tham vọng có là gì đi nữa. Cả cuộc đời Mourinho là chuỗi ngày đi tìm kiếm sự thừa nhận, và ông vẫn chưa dừng lại sau 20 năm làm nghề với vô số vinh quang.

CÁ HỘP VÀ CHIẾN TRANH
Mourinho là con độc nhất trong một gia đình trung lưu ở Setubal, thành phố duyên hải nằm về phía Đông Nam thủ đô Lisbon. Cha ông, Felix là một thủ môn chuyên nghiệp khoác áo Vitoria Setubal và Belenenses, từng vinh dự khoác áo ĐTQG Bồ Đào Nha trong trận giao hữu gặp CH Ireland năm 1972. Mẹ ông, Maria Julia là giáo viên trung học trong một trường Công giáo địa phương.

Bà Julia xuất thân từ gia tộc giàu có và quyền lực nhất Setubal. Mario Ledo - em ruột của Julia và là cậu của Mourinho - sở hữu cửa hàng bán đồ hộp đông lạnh lớn nhất Bồ Đào Nha với mặt hàng chủ đạo là cá ngừ đóng hộp. Ông là thân tín của chế độ độc tài António de Oliveira Salazar, quyên góp nhiều của cải cho hoàng cung và là chủ đầu tư cho công trình SVĐ Vitoria Bonfum.

Tiềm lực tài chính của người em trai giúp gia đình bà Julia sống dư dả mà không cần phải làm thêm ngoài giờ. Mourinho vì thế sống trong sự đùm bọc về cả tinh thần lẫn vật chất của gia đình đằng ngoại.

Ngoài giờ học trên trường, Mourinho thường lui tới sân Vitoria Bonfum - nơi cha ông nhờ sự bảo lãnh của cậu Ledo được giới thiệu vào bắt gôn cho CLB Setubal. Sau khi không được gia đình đồng ý cho theo học trường cấp ba tư thục, Mourinho xcàng có nhiều thời gian rỗi. Ông đứng sau đường biên ngang và giúp đội của cha nhặt bóng ở các buổi tập cuối tuần.

anh1.jpg

Jose Mourinho sớm trải qua những thăng trầm của cuộc đời ngay từ khi mới chập chững vào đời, khi chuyển đổi từ cuộc sống ấm no, được bao bọc, thuộc tầng lớp trung lưu giàu có xuống giai tầng bình dân do những biến chuyển về mặt chính trị - xã hội.

Một thập kỷ sau, nội chiến nổ ra. Phe đối lập thực hiện cuộc lật đổ chính quyền độc tài và những chân rết của chế độ cũ, trong đó có cơ sở kịnh doanh của cậu Ledo, bị dẹp bỏ. Thị trưởng mới của Setubal, một người theo xã hội chủ nghĩa, tuyên bố đóng cửa các dây chuyền sản xuất tư nhân và quốc hữu hóa tài sản khu vực.

Tài sản của gia đình bị thâm hút và nó kéo chất lượng đời sống hàng ngày đi xuống. Nhà Mourinho bắt đầu đối mặt với khó khăn tài chính và chấp nhận bán căn nhà (do cậu Ledo mua tặng) thiết kế kiểu cung điện, chuyển về sống ở căn hộ liền kề rẻ tiền hơn.

Tuy nhiên, trong lần phỏng vấn với tờ Observer năm 2004, Mourinho từ chối bình luận về hoàn cảnh chính trị. Ông chỉ nói là sẽ tuân theo quy luật tự nhiên và ủng hộ lẽ phải, đồng thời cho biết chính những ngày tháng thiếu thốn giúp ông hiểu hơn về cuộc đời, giúp ông trang bị những kỹ năng sống cần thiết cho chặng đường sau này.

SỞ THÍCH GHI CHÉP VÀ QUYẾT TÂM "THOÁT HÈN"
Ước mơ của Mourinho là nối nghiệp cha làm cầu thủ chuyên nghiệp. Nhưng sự nghiệp quần đùi của ông lại chẳng hề trọn vẹn và kết thúc dở dang ở tuổi đôi mươi. Dù vậy, điều này không ngăn cản Mourinho theo đuổi nghiệp bóng đá, và ông chọn một con đường khác: Làm tuyển trạch viên nhí.

Sớm tỏ ra hứng thú với việc ghi chép, Mourinho tranh thủ cơ hội ông Felix chuyển qua công tác đào tạo ở đội Estrela Portalegre năm 1976 để thực hành sở thích mô tả hiện tượng vào trang giấy.

Khi Felix tới đội Caldas, các cuộc tranh luận bóng đá giữa hai người đàn ông thực thụ chính thức diễn ra. Mourinho ngồi trên khán đài theo dõi các bài tập của cha và phát hiện những lỗ hổng trong chiến thuật rồi sau đó đưa ra gợi ý và hiến kế giải pháp.

"Nó biết tất cả", ông Felix nói trên Mirror. "Tôi luôn bảo với Mourinho là nếu con có thể viết ra tất cả vào một cuốn sách, nó sẽ là cuốn bán chạy nhất trên thị trường", ông Felix nói tiếp.

Những kết quả tích cực nâng Félix lên một tầm cao mới. Năm 1979, Felix tiếp quản Amora, một CLB ở phía tây Setubal và tham chiến ở những giải đấu lớn hơn. Phần trách nhiệm của Mourinho nhờ đó cũng cao hơn. Ông được giao quản lý đội nhặt bóng và truyền tải thông điệp chiến thuật của cha tới cầu thủ trong đội.

anh2.jpg

Ông bố Felix là nhân tố đưa Jose Mourinho đến với bóng đá và sự nghiệp huấn luyện. Nhưng ông cũng chính là tấm gương soi hằng ngày của cậu con trai, để Jose luôn nhìn vào đó, tự nhủ mình không bao giờ để kẻ khác khinh miệt, sa thải mình và phải thoát hèn dù có phải làm HLV.

Lúc này, Mourinho đã bộc lộ tiềm năng của một nhà tuyển trạch thực thụ. Trong một trận đấu của Amora khi đội bóng cần một trận hòa để giành vé dự trận play-off, Mourinho đã thiết lập đội do thám do ông tự tay tuyển chọn và theo dõi đối phương trong một tuần liền. Kết quả, Amora hòa 0-0, đạt mục đích đề ra. Mourinho phát biểu trên Sky Italia: "Nó giống như một phần bắt buộc trong quá trình chuẩn bị để có thể đọc vị trò chơi

Trong công việc huấn luyện, chiến thuật chỉ là một yếu tố. Kỹ năng sống với những giao tiếp cơ bản hàng ngày, theo Mourinho, mới là quan trọng nhất. Mourinho học được nhiều điều từ cha, nhưng không phải là cái này.

Ông Felix là mẫu người cam chịu, ít nói và ngại thỏa hiệp. Ở một mùa giải. vòng cuối cùng, Felix - bấy giờ là người đứng đầu Rio Ave, CLB phía Bắc Setubal - quyết định điền tên con trai vào danh sách đá chính sau khi một trung vệ gặp chấn thương trong quá trình khởi động làm nóng.

Nhưng gã chủ tịch đã xuống tận sân và yêu cầu Felix gạt Mourinho, đưa cháu ruột của ông ta thế chỗ. Hôm ấy, Rio Ave thua 1-7. còn Felix chẳng hề dám chỉ trích ông cháu ruột của chủ tịch - người chơi tệ nhất trận và phản lưới nhà 2 lần.

Một lần khác, dịp Giáng sinh 1978, cả gia đình đang dùng bữa trưa thì điện thoại gọi tới. Felix nhận trát sa thải qua điện thoại với lý do không thể giúp Belenenses giành 3 điểm ở vòng đấu gần nhất.

Mourinho xem ký ức đấy là khoảnh khắc tồi tệ nhất ông phải trải qua ngày còn nhỏ. Cuốn tự truyện xuất bản năm 2007 của Mourinho có thuật lại: "Tôi chưa bao giờ thấy cha mình được đối xử như con người. 100% lần mất việc là gọi điện. Chưa một ai từng bảo ông ấy tới văn phòng và nói chuyện đàng hoàng".

anh3.jpg

Chính vì thế, sự nghiêp báo thù của Mourinho đã hình thành rất sớm, từ cuộc điện thoại sa thải ông bố vào giữa buổi trưa ngày Giáng sinh. Hơn hai mươi cầm quân là hơn hai mươi năm Mourinho tiến hành cuộc báo thù.

15 tuổi, Mourinho công khai ý định trở thành HLV. "Con sẽ không dại như bố đâu. Chúng ta không thể cứ hèn mãi thế này được", Mourinho nói với ông Felix.

Cả cuộc đời Mourinho là cuộc báo thù - hành trình ấy bắt đầu từ chính câu chuyện của Felix. Mourinho có trải lòng trên Guardian rằng nếu bạn không thể trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp như cha thì bạn phải trở thành một HLV giỏi hơn cha. "Tôi luôn nói với người nhà rằng sẽ nổi tiếng trong tương lai gần thôi", Mourinho chia sẻ.

Phần lớn cầu thủ có dự định làm HLV sau ngày giải nghệ bắt đầu quá trình chuẩn bị ở tuổi 30. Nhưng Mourinho muốn khởi động dự án đấy sớm hơn. Phương pháp luận của ông là giáo dục và chỉ tuổi trẻ mới cho ta cơ hội học hành tới nơi chốn. Đăng ký học chuyên ngành quản lý thể thao là bước đầu tiên.

Nhà báo Joel Neto dành 2 tháng đi khắp Bồ Đào Nha tìm hiểu lý lịch học tập của Mourinho. Neto phát hiện bà Julia đã bắt Mourinho theo học trường quản trị - kinh doanh nhưng Mourinho bỏ học chỉ sau 1 ngày lên giảng đường và hai ngày sau, ông tự mình đi nộp đơn học quản lý thể thao, Điều này càng chứng tỏ khát vọng và quyết tâm theo nghề của Mourinho.

Khóa học kéo dài 5 năm ở một trung tâm huấn luyện bóng đá và thể chất cấp cao tại Lisbon. Ba chủ đề xuyên suốt là: Quá trình phát triển của một cầu thủ - Chiến lược quản trị đội bóng - Các bài tập chiến thuật cơ bản. Giáo viên thỉnh giảng là Carlos Queiroz (nguyên trợ lý của Sir Alex) và Jesualdo Ferreira. Mourinho học tâm lý, trau dồi ngoại ngữ và xây dựng triết lý cá nhân từ đây.

Jorge Castelo, giáo viên phụ trách khóa học mô tả Mourinho là nhà lãnh đạo bẩm sinh. "Những câu chuyện của Mourinho buộc người khác phải chăm chú lắng nghe. Cậu ta hiểu biết hơn cả những giáo viên đứng lớp hàng ngày trong trường", Castelo nói với Neto.

THẦY GIÁO NGHIÊM KHẮC VÀ ĐỊNH MỆNH Ở SÂN BAY
Năm 1987, Mourinho tốt nghiệp và nhận vị trí "thầy giáo thể chất" tại nhiều trường học cấp cơ sở ở Setubal. Một công việc trong số đó gây ấn tượng mạnh với ông là dạy các em nhỏ bị khuyết tật thể chất chơi thể thao. Mourinho, anh giáo trẻ 24 tuổi, đứng lớp gồm toàn các bạn nữ 17 tuổi. Học viên chủ yếu là người câm điếc bẩm sinh, gần như không thể giao tiếp bình thường. Trong khi đó, Mourinho lại chưa từng trải qua lớp dạy ngôn ngữ đặc biệt nào.

Nhưng ông vẫn nhận công việc này, và nâng niu, trân trọng nó. "Đấy là một trải nghiệm tuyệt vời vì công cụ bạn truyền tải tới các em là tình yêu, sự chân thành và cảm nhận. Hệ thống giáo dục ngày nay có thể giúp các em học đại học, rồi sau đó thì sao? Sẽ rất khó nếu không nói là bất khả thi để những bạn nhỏ khiếm khuyết chức năng giao tiếp có thể tồn tại trong xã hội này. Phải là cảm hứng, ý chí và tinh thần lạc quan mới giúp các em đứng vững trên chính đôi chân".

Tờ Guardian từng đăng một trích đoạn trong bức thư em học sinh Maria João Carvalho gửi tới Mourinho có nội dung: "Thầy giáo nghiêm khắc, luôn giữ khoảng cách. Nhưng thầy rất hiểu tâm lý học trò và dạy chúng em đạo lý làm người. Thay mặt lớp, xin chúc thầy mọi sự bình an và suôn sẻ trong cuộc sống".

Mùa Hè 1988, Mourinho bay sang Scotland dự khóa học cấp chứng chỉ hành nghề của UEFA cấp độ thấp nhất. Nhưng ông không phải học viên nổi trội. Nhiều người dự lớp thậm chí không biết tới sự hiện diện của Mourinho.

Một năm sau, Mourinho kết hôn với Matilde Faria. Tami (tên thân mật của Faria) sinh ra ở Angola. Cha của cô là binh sĩ tham gia cuộc chiến tranh giải phóng Angola khỏi ách đô hộ của Bồ Đào Nha, nhưng đen đủi bị bắn trọng thương và thậm chí bị chính quyền thuộc địa bắt cóc làm con tin.

anh4.jpg

Học tập, học tập và học tập là con đường duy nhất để Mourinho trang bị vũ khí cho mình trong công cuộc báo thù. Số phận yêu chiều đã đẩy Mourinho vào vòng tay những bậc thày HLV như Robson, Van Gaal để Mourinho lĩnh hội những kiến thức cầm quân quý giá.

Đường sống duy nhất của người lính này là đào ngũ và bay sang Lisbon tị nạn mùa Hè 1975. Faria gặp Mourinho khi cô 14 tuổi (Mourinho hơn vợ 3 tuổi) và được người yêu, ông xã sau này giới thiệu theo học chuyên ngành tâm lý thuộc đại học Công giáo Lisbon.

Quyết định lập gia đình sớm đánh dấu bước tiến mới trong cuộc đời của Mourinho. Về cơ bản, ông có một công việc ổn định ở trường học buổi sáng, chiều đi huấn luyện Vitoria Setubal, tối về có vợ chờ cơm sẵn. Thế là viên mãn, tạm ổn rồi.

Tại Vitoria Setubal, Mourinho huấn luyện đội U16. Manuel Fernandes, HLV trưởng của đội trong thập niên 1970 - 1980 rất hứng thú với phong cách của Mourinho nên trao quyền hướng dẫn đội U18 - cơ sở nguồn của đội một cho Mou.

Năm 1990, Fernandes nhận lời mời từ Estrela da Amadora - CLB ngoại ô Lisbon. Vị này nhấc Mourinho đi theo, trao cho Mourinho danh phận đầu đời nghiệp huấn luyện: Trợ lý thể lực. Trong trí nhớ của Fernandes, Mourinho ghi chép rất nhiều. Mourinho cũng không ngần ngại học hỏi và luôn kè kè cuốn sổ tay bên cạnh người.

Không may là mùa giải đầu tiên và cũng là cuối cùng của bộ đôi ở Amadora hóa ra là một thảm họa. Đội thi đấu bết bát và kết thúc mùa giải ở vị trí 13. Cả Fernandes và Mourinho khăn gói ra đi.

Fernandes tính chuyện nghỉ hưu sau 30 năm chinh chiến. Nhưng còn Mourinho thì sao? Phía trước là quãng đường dài mưu sinh lo chuyện cơm áo. Vừa lúc, Fernandes biết tin Sporting Lisbon cần tìm một trợ lý cho tân HLV Bobby Robson. Ông này không biết tiếng Bồ, nhưng ở Lisbon không nhiều người có thể giao tiếp bằng tiếng Anh.

Mourinho được giới thiệu và CLB cử anh này ra sân bay Lisbon đón Robson. Cuộc gặp ấy thay đổi toàn bộ cuộc đời Mourinho. Từ Lisbon, Robson đưa Mourinho đi theo tới Porto và Barca. Trên lý thuyết, Mourinho chỉ là thông dịch viên nhưng từ lâu. Robson đã coi anh là cánh tay phải. Nhưng không phải vì tố chất thiên bẩm của Mourinho.

anh5.jpg

Ổn định gia đình sớm cũng là một chiến lược giúp Mourinho thăng tiến trong sự nghiệp. Bà Matilde Faria chấp nhận phận tề gia nội trợ để chồng tập trung trí lực vào sự nghiệp. Có thể nói, bà chính Người đặc biệt của Người đặc biệt.

Robson dành sự quan tâm đặc biệt tới Mourinho vì Mourinho là người ham học hỏi. "Cậu ấy quan tâm tới mọi hoạt động trên sân tập. Các trợ lý của tôi còn chẳng bao giờ hỏi những câu đại để là thời gian tập lý tưởng, thứ tự các bài tập, làm thế nào cải thiện năng lực cầu thủ. Nhưng Mourinho thì có".

Hiện tượng này tiếp tục xảy ra với Louis van Gaal. Ngày Van Gaal tới Nou Camp, ông đem theo hai trợ lý ruột là Gerard van der Lem và Frans Hoek từ Ajax. Mourinho coi như là người vô hình vì ông là di sản còn sót lại của đế chế Robson. Nhằm trấn an nội bộ, Van Gaal phong cho Mourinho chức "trợ lý thứ ba", một khái niệm không tồn tại trong bóng đá.

Nhưng chỉ mất 2 tuần để Van Gaal thay đổi cái nhìn về Mourinho. Van Gaal vốn dĩ là một người thường đi sớm nhưng còn có người tới trại huấn luyện sớm hơn ông, là Mourinho. Trước phiên tập 30 tập, Mourinho luôn đảm bảo dụng cụ đã được chuẩn bị sẵn, lưới được căng đều và mặt sân không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào dễ dẫn tới chấn thương của cầu thủ.

Dần dần, Mourinho là địa chỉ quen thuộc Van Gaal tìm đến trước mỗi buổi họp chiến thuật. Đổi lại, "Tulip thép" cũng xây dựng cơ chế giúp Mourinho phát huy tối đa năng lực. Và Van Gaal không muốn Mourinho rời xa ông, vì như vậy là tự chặt đi một cánh tay của mình - trích cuốn tự sách "Đi tìm Van Gaal".

Năm Mourinho 31 tuổi, người đại diện của Benfica đánh điện mời ông sang làm trợ lý HLV trưởng. Van Gaal đề nghị Mourinho từ chối lập tức. "Nếu họ bảo anh làm HLV thì tôi sẽ lấy xe và chở anh ra sân bay ngay tức thì. Còn bây giờ anh đi thì coi như chúng ta không quen biết nhau".

BARCA - KẺ ĐÁNH CẮP TRÁI TIM QUÁI THÚ
Sự nghiệp huy hoàng của Mourinho luôn gặp phải chướng ngại vật mang tên Barca. Mối duyên nợ ấy kéo dài từ khi Mourinho ở Chelsea, sang Inter và tới Real. Nhưng có một sự thật mà không phải ai cũng biết: Trong sâu thẳm trái tim, Barca là người tình cuộc đời của Mourinho.

Năm 1996, Bobby Robson thay Johan Cruyff đảm nhận ghế nóng tại Nou Camp. Ông thuê nhà ở Sitges, thị trấn ven biển cách Barcelona khoảng 40km. Tất nhiên. vợ chồng Mourinho cũng định cư ở đây để tiện cho công việc của Robson và Mourinho.

Barca bấy giờ là tập hợp của các hảo thủ đình đám. Đội có Laurent Blanc, Luis Enrique, Figo, Pep Guardiola, Hristo Stoichkov, Ronaldo và sau đó là Rivaldo. Thêm cả Robson, một HLV lão làng với bản lý lịch hoành tráng thì tập thể ấy đúng là đạt tới cảnh giới hoàn hảo của thể thao.

Nhưng mặt trái của sự hoàn mỹ là khoảng cách quá lớn giữa HLV và cầu thủ. Bầu không khí dè chừng luôn luẩn quẩn trong phòng thay đồ. Nói dại thì những quả bom nộ châm đã chờ sẵn và phát nổ ngay khi quỹ đạo CLB chệch hướng.

Đấy là bi kịch của rất nhiều đội bóng khi cầu thủ và HLV không tìm thấy tiếng nói chung ngoài sân bóng. Bobby Robson cũng vậy, ông tự cho mình cái quyền của bậc bề trên và ép cầu thủ phục tùng như nô lệ. Mourinho, một lần nữa, cho thấy sức hút của bản thân.

anh6.jpg

Có một điều bí mật của Mourinho khá bất ngờ: Barcelona chính là niềm yêu thầm kín của HLV này. Ngày dưới trướng Van Gaal, cũng là năm Barca giành cú ăn 3, Mourinho đã tổ chức một cuộc gặp mặt giữa thành viên CLB và hội CĐV thành phố. Ông nói: Hôm nay, ngày mai và sau này, trái tim tôi mãi mãi thuộc về Barca".

Với lợi thế của một gã ít tên tuổi từ Bồ Đào Nha, Mourinho không gặp mấy khó khăn để kết thân với các ngôi sao. Ông vô tình trở thành cây cầu nối dẫn họ tới Robson. Trên Daily Mail, Bobby Robson kể lại có lần Mourinho tới văn phòng gõ cửa và nói với ông: "Bobby này, tôi phải vượt qua mặc cảm của kẻ đi làm thuê để làm bạn với những ngôi sao ngoài kia. Vì như thế mới có lợi cho sự nghiệp sau này phải không?".

Oscar García, một thành viên của đội, nói với Guardian năm 2004: "Tôi nói được một ít tiếng Anh, vì vậy trong phòng thay đồ, tôi thi thoảng nghe lỏm được Robson hứa hẹn sẽ giúp Mourinho ngồi lên ghế HLV trưởng Barca. Điều đó là chắc chắn"

Quả thật, nhóm công thần ở Barca rất quý Mourinho. Pep Guardiola cho rằng được làm bạn với Mourinho là đặc ân lớn. Và đúng như những gì Mourinho dự đoán, nắm bắt tâm lý chính là con đường ngắn nhất giúp ông tiến tới đại lộ vinh quang.

Trên Sky Italia, Mourinho chia sẻ khi huấn luyện các cầu thủ chất lượng, HLV bắt buộc phải tìm hiểu về mối quan hệ giữa con người.

"Người chơi ở cấp độ và đẳng cấp này này không dễ gì tiếp thu ý kiến nếu HLV chỉ dựa vào thẩm quyền của một người được phép ra lệnh. Chúng ta phải thuyết phục họ là chúng ta đúng, và họ phải tự nhận thấy nhu cầu đón nhận cái mới. Chiến thuật bóng đá không phải quy trình một người nói - một người nghe.

Tôi gọi nghề huấn luyện là hành trình khám phá, tự cầu thủ sẽ tìm ra phát kiến dựa trên lời gợi ý của tôi. Tôi chỉ là người hệ thống lại các bài tập vào khuôn khổ cố định có tính định hướng còn chuyện thực hiện thế nào, ra sao hoàn toàn là do từng người tự quyết. Tôi ngộ ra chân lý này sau khi về Barca làm việc, dù đấy chỉ là một công việc phò tá mang tính bổ trợ".

anh7.jpg

Cuộc báo thù của Mourinho đã sớm thu được thành tựu khi ông cùng Porto bất ngờ giành Cúp Bạc Champions League, mở đầu cho sự khải huyền của Mourinho, khi ông được dùng tài năng và danh tiếng của mình để phán xét thế giới.

Ngày Robson đi, cũng là năm Barca giành cú ăn 3, Mourinho đã tổ chức một cuộc gặp mặt giữa thành viên CLB và hội CĐV thành phố. Ông nói: Hôm nay, ngày mai và sau này, trái tim tôi mãi mãi thuộc về Barca".

Một Mourinho thân thiện không phải hình ảnh quen thuộc trong mắt khán giả. Từ quá khứ tới hiện tại là cả quá trình lột xác về diện mạo, tâm lý và tính cách. Động cơ nào hối thúc Mourinho trở thành con người hoàn toàn khác – gã HLV độc tài, ngạo mạn và bất chấp thế giới?

Bobby Robson đồng ý với quan điểm ấy. Mourinho luôn là chàng trai hiếu học và cầu thị dưới lăng kính của ông. Nhưng Robson khẳng định không chỉ Mourinho, mà tất cả các HLV trên hành tinh này đều thay đổi theo năm tháng.

“Tôi sẽ nói cho anh nghe. Làm HLV tức là được chỉ đạo người khác phải không? Mệnh đề này đồng nghĩa HLV sở hữu quyền lực trong tay. Có quyền lực thì dĩ nhiên là vai trò, tiếng nói, tầm ảnh hưởng tăng lên. Bạn sẽ biết nhiều người quan tâm tới mình, biết hình ảnh của mình chính là bộ mặt của CLB. Dần dần, thói quen chiếm đoạt và ra lệnh ăn sâu vào tế bào bên trong cơ thể. Cá tính cũng mạnh hơn. Tất cả những HLV thành công đều giống Mourinho, trong đó có tôi”, Robson nói với tờ Telegraph.

TẠI BENFICA, MOURINHO NHẤN NÚT “TUYÊN CHIẾN”
Vào giữa tháng 09/2000, lãnh đạo Benfica một lần nữa liên lạc với Mourinho. Jupp Heynckes đã kết thúc sứ mệnh của mình và Mourinho được đề nghị ngồi vào trung tâm cabin huấn luyện. Giấc mơ bao năm qua đã thành sự thật.

Hợp đồng là dạng ký thử việc 6 tháng, yêu cầu là tái thiết đội hình bằng nguồn nhân lực trẻ từ lò đào tạo. Nói trắng ra, tình hình tài chính ở Benfica khá bết bát và Mourinho thực chất là giải pháp chữa cháy “rẻ tiền”.

Trong vòng 6-7 tuần nữa, Benfica sẽ diễn ra cuộc tranh cử ghế chủ tịch nhiệm kỳ mới. Bối cảnh chính trị đặt Mourinho vào tình thế nửa vời bởi nếu ông chủ tịch đương nhiệm João Vale e Azevedo thua cuộc, Mourinho cũng mất việc. Ở chiều ngược lại, Azevedo thắng cử thì hợp đồng của Mourinho tự động gia hạn thêm 2 năm.

Như vậy vẫn là quá liều lĩnh. Ở trại huấn luyện, không có bất kỳ dấu hiệu sáng sủa nào. Buổi hội quân đầu tiên, Mourinho sốc nặng khi thấy phần lớn cầu thủ trong đội đều không có khái niệm đeo bọc bảo vệ ống đồng.

Benfica kịp chơi 10 trận trước ngày kết quả bỏ phiếu công bố. Thành tích của Mourinho không hề tệ nếu không nói là vượt quá sự kỳ vọng ban đầu: 4 thắng, 3 hòa và 2 thua.

Kết quả quan trọng, nhưng không phải tất cả. Mourinho trân trọng cơ hội cầm quân đầu đời bởi nó cho phép ông ứng dụng những kế hoạch quản trị đã chuẩn bị từ nhiều năm vào thực tiễn. Có thể gói gọn phương pháp của Mourinho trong 3 từ: Kỷ luật thép - Hung hăng - Phũ phàng.

anh8.jpg

Và sau hơn 20 năm, cuộc báo thù của Jose Mourinho vẫn chưa chấm dứt, thậm chí còn tăng lên mức độ cao hơn khi ông được tiếp thêm bầu máu nóng của Quỷ Đỏ.

Tranh cãi xoay quanh vị trí của Sabry. Tiền vệ người Ai Cập là nhạc trưởng, hạt nhân trong lối chơi Mourinho vận hành lúc bấy giờ. Nhưng Mou không khỏi lo lắng khi thái độ của Sabry có vẻ hời hợt. Trong buổi họp báo trước trận derby Lisbon, Sabry thậm chí đã phàn nàn với phóng viên về việc Mourinho ép anh bám biên trái chứ không cho đá tự do như dưới thời Heynckes.

Hai ngày sau, Mourinho mở họp báo. Ông chỉ ra điểm yếu hay làm mất bóng của Sabry và bỏ ngỏ khả năng vứt anh này lên ghế dự bị. Ngoài ra, Sabry lười di chuyển nên thường xuyên rơi vào bẫy việt vị. “Sabry không có chút trí tuệ hay nhạy cảm chiến thuật nào. Cho đá tự do để phá đội à?”, Mourinho phát biểu trước công chúng.

Những lời đó nghe thì nặng nề đấy, nhưng là chìa khóa đưa Mourinho vươn tới đỉnh cao bóng đá. Chỉ trích học trò trước sự chứng kiến của đám đông là đặc sản huấn luyện của Mourinho. Ông gọi đó là bài học “Đối mặt áp lực và giải quyết khủng hoảng”: Đánh thẳng vào lòng tự ái của cầu thủ, sỉ nhục và đẩy họ xuống bùn lầy để rồi nội lực, bao nhiêu tinh hoa của cầu thủ ấy tự phát tác.

Cuối cùng, kết quả bầu cử đã có. Manuel Vilarinho trúng cử và nói với Mourinho việc thương thảo hợp đồng mới phải chờ tới lúc mùa giải kết thúc. Mourinho lại muốn ký ngay hợp đồng để toàn tâm toàn ý cống hiến cho đội bóng.

Vilarinho đem ý kiến ra hội đồng quản trị CLB. Phần lớn các thành viên thống nhất đợi hết mùa và cân nhắc giữa hai lựa chọn hoặc Mourinho, hoặc Toni - cựu cầu thủ của Benfica trong thập niên 1970.

Không còn gì níu giữ Mourinho. Ông coi đó là thái độ coi thường và vô ơn của Benfica sau khi đã giúp CLB đứng vững trong khoảng thời gian nhất. Mà một kẻ như thế thì cớ sao phải phục tùng? - Mourinho tâm sự cùng nhà báo Graham Hunter. Thà thất nghiệp chứ Mou tuyệt nhiên không bao giờ đi vào vết xe đổ của cha. “Tôi cống hiến và phải nhận về sự tôn trọng tối thiểu”, Mourinho nói.

Khát vọng khẳng định bản thân, làm bá chủ thế giới càng sục sôi trong ngọn lựa ý chí của Mourinho. Từ đây, Mourinho chính thức đưa ra lời tuyên chiến với phần còn lại của thế giới: Bằng mọi giá (trong khuôn khổ pháp luật), Mourinho phải là người giỏi nhất.

Sau hai thập kỷ kể từ ngày đặt chân vào thế giới bóng đá, Mourinho vẫn bước đi trên con đường quy phục đám đông mà ông đã lựa chọn. Bài test lần này là xây lại đống đổ nát ở Carrington và đưa ánh hào quang quá khứ quay về Old Trafford.

Nhiệm vụ dù khó, nhưng không hề bất khả thi theo đánh giá của Mourinho.

info.jpg
 

Sweet Rock

✯Checker thông thái✯
Giáo sư check hàng
198
2
CUỘC BÁO THÙ CỦA QUỶ DỮ JOSE MOURINHO
CHỈ DỪNG LẠI KHI TRÚT HƠI THỞ CUỐI CÙNG
cover.jpg




Tại Benfica, Mourinho nhấn nút tuyên chiến. Kể từ đây, Mourinho chính thức bước ra bóng tối và đi liền một mạch tới vinh quang bằng đúng phong cách mà vị HLV này đã định hình từ ngày nhỏ: Khác biệt với phần còn lại của thế giới. Phần 2 là bức phác họa đầy đủ về những thăng trầm trong sự nghiệp của Mourinho sau khi rời Benfica: Bắt đầu từ Leiria, đi qua Porto, Chelsea, quá giang ở Inter và Real trước khi cập bến Man Utd. Có một điều chắc chắn, là hành trình này sẽ không dừng lại ở Old Trafford.

KHÔNG THỂ LÀ BẢN SAO

Mourinho tự gọi mình là “Người đặc biệt” vì ông đúng là đặc biệt thật. Người ngoài nhìn vào thấy Mourinho “đặc biệt” vì ông khác người. Vậy “khác” là khác thế nào? Từ suy nghĩ, Mourinho đã luôn hướng tới những tiêu chuẩn “độc nhất”. Tờ A Bola trong một bài viết năm 2004 nhấn mạnh lời khuyên Mourinho dành cho các HLV trẻ là “Luôn là chính mình”.

Mourinho luôn là chính mình bởi thử thách ông tự đặt là bài kiểm nghiệm về khả năng trả lời tất cả các câu hỏi trong phạm vi kiến thức của bản thân. Điều này phản ánh tính độc lập, sáng tạo và không đồng hóa trong cách làm việc của Mourinho. Ông nói: “Bản sao luôn kém hoàn thiện hơn bản gốc”, và do đó, Mourinho không tôn sùng bất kỳ HLV nào ngoại trừ bản thân mình. Ông học hỏi, tham khảo nhưng không sao chép hay phát triển dựa trên nền tảng có sẵn.

Ý tưởng này được Mourinho sử dụng trên nền tảng tổng quát hơn. Trong cuộc trả lời phỏng vấn với cựu danh thủ Garry Neville, Mourinho cho rằng giới huấn luyện ngày nay phụ thuộc quá nhiều vào công nghệ và mạng xã hội: “Thông tin đầy rẫy trên mạng nên tiếp cận tri thức cũng dễ dàng hơn xưa nhiều. Nhưng một ngày nào đó mà Internet biến mất, à thôi tôi thu hẹp phạm vi là trong buổi tối trước ngày bóng lăn mất điện thì lấy gì học đây? Đấy là câu hỏi lớn nhất dành cho các bạn mà tôi dám chắc là không ai trả lời được. Hãy tự sản sinh kiến thức vì đấy là kiến thức của chính các bạn”.

anh1.jpg

Jose Mourinho tiêu biểu cho mẫu HLV mạnh mẽ với cá tính mạnh, ý chí quật cường, cái Tôi bản thể đầy kiêu bạc và khát khao chiến thắng luôn sục sôi. Mourinho chỉ có thể là Mourinho chứ không phải một bản sao hay truyền nhân của bất cứ HLV nào, nhân vật nào.

Hè 2012, Real Madrid tới Los Angeles (Mỹ) tham gia tour du đấu. Mourinho được mời làm diễn giả trong buổi giao lưu với giới huấn luyện xứ Cờ hoa. Những bài học duy nhất mà đám đông thu về là: “Đừng đọc sách hay lướt web trước một vấn đề. Tư duy đi, nghĩ xem bạn muốn chơi theo cách nào và ăn ngủ cùng ý tưởng đó trước khi soạn thảo các bài tập ra văn bản”.

Tosh McKinlay, một học viên của Mourinho tại Scotland lớp đào tạo bóng đá ngắn hạn hồi mùa Hè 2000 nói với Barclays: “Phương pháp của Mourinho rất đặc biệt. Mỗi buổi tập là một trải nghiệm mới tinh. Ông ấy vô cùng tự tin, quyết đoán và nói nhanh như máy khâu”. Garry Bollan, một học trò khác kể rằng Mourinho chưa bao giờ mang theo cuốn giáo trình ra sân, cứ như thể khối kiến thức đồ sộ đã ăn vào máu Mourinho.

Làn gió Mourinho mang tới làm thay đổi quan niệm về “ban huấn luyện”. Với Mourinho, mỗi trợ lý đều là một HLV. Vì có rất nhiều ý tưởng mới nên đội bóng của bạn luôn là một tập thể đầy ắp những thứ mới mẻ khiến đối thủ bất ngờ. “Ý tưởng tiếp cận trận đấu của các đội bóng tôi dẫn dắt là vô hạn”, Mourinho khẳng định.


TỪ LEIRIA TỚI PORTO
Rời Benfica, Mourinho dành vài tháng nghỉ ngơi tái tạo năng lượng và cân nhắc những lời đề nghị công việc. Vào tháng 4, Uniao de Leiria - CLB mùa trước đứng thứ 7 ở giải VĐQG Bồ Đào Nha - ngỏ lời với Mourinho. Manuel Jose bấy giờ là ứng viên số một ngồi vào ghế HLV trưởng của Leiria, nhưng ngài chủ tịch CLB lại tỏ ra hứng thú đặc biệt với Mourinho. Mourinho đồng ý, nhưng chỉ nhận lời làm việc tới cuối mùa để tìm đường chuyển tới 1 trong 3 đại gia ở Bồ Đào Nha.

Thành phần ban huấn luyện nhanh chóng được thành lập. Baltemar Brito, cựu trung vệ Brazil từng chơi bóng ở Bồ Đào Nha trong những năm 1970 - 1980 và cũng là học trò cũ của ông Felix. Trong khi đó, vị trí HLV thể lực giao cho Rui Faria - cánh tay phải trong suốt chặng đường đã đi của Mourinho. Người thứ ba là Vitor Pontes, cầu thủ cũ của Leiria.

Một tháng trước ngày khởi tranh mùa giải, Mourinho đích thân bay tới Brazil săn đầu người. Khi trở về, ông mang theo Derlei, tiền đạo sở hữu nền tảng kỹ chiến thuật cao cấp.

Buổi tập đầu tiên có sự hiện diện của ông chủ tịch và vị này không khỏi ngạc nhiên trước cuốn giáo trình đặc biệt của Mourinho. Ông loại bỏ tất cả những bài tập chạy và chỉ tập trung vào 4 yếu tố: Sức bền, chiến thuật, kỹ năng làm việc nhóm và kỹ thuật. Đây là triết lý mô phỏng học thuyết mà Faria và Mourinho dày công xây dựng.

anh2.jpg

Jose Mourinho luôn đề cao tính nguyên tắc, kỷ luật ở mọi đội bóng mà ông dẫn dắt, trong đó đội bóng chỉ có một ngôi sao là Tập Thể, không có cá nhân nào có thể lớn hơn Tập Thể và Tập Thể đó phải phục tùng Mourinho như một điều đương nhiên. Không có thoả hiệp!

Các trợ lý đồng loạt hoán đổi phần việc với nhau, với HLV thể lực tham gia vào bài tập chiến thuật và ngược lại, HLV bổ trợ chiến thuật trực tiếp hướng dẫn bài phục hồi sau tập. Đa nhiệm là yêu cầu chủ đạo.

Mourinho dần dần trở thành thần tượng mới ở Leiria. Vào dịp Giáng sinh, Leiria đứng thứ 4, trong khi Benfica lẹt đẹt tít hạng 7. Một ngày, trong buổi họp cổ đông, Mourinho nhắc khéo: “Không sớm thì muộn tôi cũng sẽ tới một đội bóng lớn hơn. Đừng cố níu giữ làm gì. Nếu thích làm việc cùng tôi thì đi theo tôi nhé”.

Benfica bấy giờ đã nhận ra sai lầm. HLV Toni gần như vô hại và Benfica thì rất muốn “chuộc lỗi” với Mourinho rồi. Nhưng Mourinho không về vì Benfica tỏ ý giữ Jesualdo Ferreira lại thành phần huấn luyện còn Mourinho thì kiên quyết mang người của ông theo. Đàm phán đổ bể.

Ở Porto, chủ tịch Pinto da Costa biết tin. Vị này trực tiếp điện cho Mourinho và đảm bảo công việc cho ông sau khi mùa giải kết thúc. Nhưng cuộc hôn nhân đã diễn ra sớm hơn dự kiến. Ngày 23/01/2002, Mourinho chính thức được bổ nhiệm làm HLV trưởng Porto sau khi Octavio Machado không chứng tỏ được nhiều.

PHỤC HƯNG GIÁ TRỊ TRUYỀN THỐNG
Khi đó, tình trạng của Porto không khá khẩm hơn Benfica mấy. Vào tháng Giêng, đội xếp thứ 5, dưới cả Leiria. Nhà vô địch 5 năm liên tiếp (1995-1999) đã bộc lộ nhiều dấu hiệu xuống sức khi để tuột hai danh hiệu gần nhất vào tay Boavista và Sporting Lisbon. Đúng một năm sau, Porto đã quay lại ngai vàng quen thuộc.

Nhưng đó không phải tất cả. Mourinho chia sẻ trên Guardian hồi 2004: “Đây không phải đội bóng của tôi. Rất ít cầu thủ tôi có thể tin. Đó là đội bóng tệ nhất trong 26 năm qua”. Bộ mặt của Porto ngày Mourinho mới cầm quân là thế đấy.

Tới Porto cùng Mourinho còn có Brito và Faria. Ông giữ lại HLV thủ môn đương nhiệm Silvino Louro và tuyển trạch viên Villas-Boas. Trong buổi họp đội đầu tiên trên tư cách HLV trưởng, Mourinho phát đi thông điệp: “Từ bây giờ, mỗi buổi tập, mỗi trận đấu, mỗi hơi thở của các bạn là một phần trong chiến dịch đưa Porto thành kẻ sát nhân hàng loạt. Đánh đâu là phải thắng đó”.

Cùng lúc, Mourinho gạt bỏ khái niệm “ngôi sao”. “Anh này là cầu thủ giỏi à? Không, anh ta sẽ chẳng là gì nếu thiếu đi đồng đội. Porto là một tập thể, không phải nhà riêng của bất kể ai”, Mourinho nhấn mạnh. Công thức chiến thắng giờ đây sẽ được xây dựng thành hình mẫu: Động lực + Tham vọng + Đoàn kết + Nỗ lực = Thành công.

Nhớ lại năm đầu tiên ở Dragao, không thể quên sự kiện Porto gặp Benfica trong trận tranh hạng Ba - đồng nghĩa vé đi UEFA Cup. Vào tháng 2, chủ tịch Benfica đã đăng đàn: “Chúng ta sẽ đè bẹp Mourinho 3 bàn ngay tại sân khách”. Mourinho phản pháo, in tất cả bài báo trích dẫn câu nói của phía Benfica và dán đầy văn phòng Porto. Ông gọi những phóng viên viết bài này và bảo: “Không đội nào có thể ghi 3 bàn trên sân của tôi”.

anh3.jpg

"Ngươi trung thành với ta, ta sẽ không bất nghĩa với ngươi", đó là nguyên tắc dùng người của Jose Mourinho. Những công sự thân tín của Mourinho vẫn là những gương mặt theo ông viễn chinh khắp nơi dù đó là Porto, Chelsea, Inter, Real hay Man Utd...

Trên sân, mọi chuyện không mấy suôn sẻ. Hết giờ nghỉ, tỷ số là 1-1 và lẽ ra, Porto phải có thêm bàn thắng nếu các tiền đạo không bỏ lỡ quá nhiều cơ hội. Tiến vào phòng thay đồ, Mourinho tức giận tới mức đá vỡ chiếc tủ giặt gom quần áo của đội sau trận. Ông cũng chẳng ngại ngùng mà thẳng thừng lăng mạ : “Mấy người sẽ là nỗi nhục trong lịch sử CLB”.

Cuối cùng, Porto ngược dòng thắng 3-2 và kết thúc mùa giải ở vị trí thứ Ba.

6 tháng đầu chiêm nghiệm chuyển động ở đội bóng mới giúp Mourinho có thời chuẩn bị kế hoạch cho mùa bóng tới. Ông lần lượt đưa các cầu thủ trung thành và có giá chuyển nhượng thấp về: Derlei và Nuno Valente từ Leiria, Paulo Ferreira từ Vitoria Setubal, Maniche từ Benfica còn Jorge Costa được gọi trở lại sau quãng cho Charlton mượn.

Mùa 2002/03, Porto gần như bất khả chiến bại. Trước trận quyết đấu gặp Benfica vào tháng 03/2003, Porto đã dẫn trước đối thủ với cách biệt 10 điểm. Trận đấu, dưới sự chứng kiến của 8 vạn khán giả nhà (theo nhiều bàn cỡ, tình trạng vỡ sân đã xảy ra do có quá nhiều CĐV không vé vượt rào an ninh đòi vào theo dõi Porto của Mourinho), Porto thi triển lối chơi khoa học và điềm tĩnh trước khi kết liễu đối thủ bằng bàn duy nhất. 1-0, và khoảng cách nâng lên 13 điểm.

Sự bành trướng quyền lực của Porto không dừng lại ở lãnh thổ bán đảo Iberia. Tại UEFA Cup, đội đè bẹp Panathinaikos 4-1 ở tứ kết và vào bán kết gặp Lazio. Trận lượt đi sân nhà, Porto thắng 4-1. Tuy nhiên, có một sự cố là Mourinho bị truất quyền chỉ đạo (tương đương án cấm dẫn dắt ở lượt về) vì hành vi kéo ngã Lucas Castroman khi anh này cố gắng thực hiện một tình huống ném biên nhanh.

Nhưng Mourinho không đầu hàng luật lệ. Trước trận, ông dặn kỹ từng lời ban huấn luyện cần nói với cầu thủ. Trên khán đài, thông qua bộ đàm, Mourinho cung cấp chỉ thị để Villas-Boas chuyển lời cho cầu thủ.

anh4.jpg

Jose Mourinho luôn linh hoạt trong môi trường linh hoạt khi gần như chúng ta không hề thấy HLV thúc thủ trong nghịch cảnh. Chỉ đạo từ khán đài, lược trận bằng tin nhắn, kích động bằng bạo lực, vùi dập cầu thủ để họ bật dậy... là những xảo thuật đậm màu nghệ thuật hắc ám của Mourinho.

Trong cuốn “Sinh ra ở Bồ Đào Nha”, một vài tin nhắn của Mourinho gửi cho Villas-Boas được trích đăng: “Nhắn cho cầu thủ địa chỉ của tôi. Tôi muốn nói chuyện với họ một lúc/ Bảo Deco cầm bóng nhiều vào/ Nhắc Deco cầm bóng lâu hơn nữa đi/ Gây áp lực nhiều lên ở hai biên/ Đưa Derlei vào đá cao nhất thay vì Postiga”.

Trận đấu kết thúc với tỷ số hòa 0-0, và Porto lấy vé tới Sevilla dự chung kết gặp Celtics.

Một tuần trước giờ G, Mourinho tăng cường thêm buổi tập từ 12h-1h30 trưa để cầu thủ làm quen với thời tiết nóng nực ở Andalusia. Hai ngày trước trận chiến, Mourinho điều động một xe buýt chở đầy máy tính chứa rất nhiều tài liệu chuyên môn tới khách sạn. Nơi đóng quân của Porto là khách sạn của rất nhiều CĐV Celtics, và Mourinho lý do “Giúp cầu thủ làm quen với việc đối mặt đối thủ”.

Hôm ấy, Porto thắng 3-2 bằng bàn thắng bạc của Derlei.

Mùa 2003/04 là những gì tương tự lặp lại. Porto vô đối ở Liga và bảo vệ thành công ngôi vương. Trong hai mùa giải Mourinho dẫn dắt, Porto giành 100/102 điểm tối đa trên sân nhà.

Ở giải quốc gia, Porto đá 4-3-3. Nhưng sang Champions League, sơ đồ chủ đạo là 4-4-2. Tùy theo diễn biến trận đấu, đội chủ động “chuyển bài”. Với một đội hình gồm toàn những công nhân, nói không với nghệ sỹ nhưng là những kẻ phù hợp, chăm chỉ và thông minh nhất, Mourinho vô địch tiếp Champions League.

HAI MẶT Ở CHELSEA
Ngay sau trận chung kết, Mourinho tới Nice cùng người đại diện Jorge Mendes trên chiến du thuyền của tỷ phú Abramovich - chủ đầu tư của Chelsea. Khoảnh khắc đó đánh dấu một thời đại mới của bóng đá Anh trên cả bình diện chuyên môn và hậu trường, bắt đầu bằng buổi họp báo ra mắt đình đám của Mourinho.

Cánh phóng viên liên tiếp đưa ra những nghi ngại về khả năng chịu sức ép của Mourinho. Đáp lại, ông hỏi ngược “Áp lực là gì? Có ăn được không?” và sau đó tự gọi mình bằng cái tên “Người đặc biệt”, nghĩa là không gì bình thường trong cuộc đời này có thể cắt nghĩa.

Các cầu thủ tin cẩn của Porto lần lượt theo chân Mourinho. Những tàn tích cũ như Crespo và Veron bị trả về Italia theo dạng cho mượn. Nhân tố mới gồm Ferreira, Carvalho, Petr Cech, Arjen Robben, Drogba và Tiago được giới thiệu.

4-3-3 là hơi thở chủ đạo dựa trên nền tảng phòng ngự và phản công. Chelsea 2004/05 cũng chính là tập thể phản ánh toàn diện và đầy đủ nhất những gì tinh túy và đẳng cấp của Mourinho. Họ hạn chế tối đa sai lầm và quay ngược trừng phạt sai lầm của đối thủ. Ở mức độ cao nhất. Ngôi vô địch, 95 bàn thắng và 15 bàn thua - tất cả đều là những kỷ lục chưa thể phá bỏ.

Phòng họp báo được Mourinho biến thành sân khấu truyền giáo lý tưởng. Cầu thủ, phóng viên và tất cả những kẻ liên quan bị ảnh hưởng bởi tư tưởng Mourinho. Barclay, nhà báo chắp bút cho cuốn tự truyện của Mourinho chia sẻ: “Chưa một phóng viên nào tôi hỏi chuyện về Mourinho mà không nói bậy”.

anh5.jpg

Mourinho còn sở hữu khả năng thuyết giáo đại tài của một nhà truyền giáo lỗi lạc. Bất cứ không gian nào: băng ghế huấn luyện, phòng họp báo, phòng thay đồ, khách sạn, nhà hàng... đều có thể là thánh đường để Mourinho đưa ra những học thuyết, những danh xưng mới của mình, buộc đám động phải lao theo như bầy thiêu thân trước luồng ánh sáng.

Nói cách khác, Mourinho đang “đầu độc” tất cả. Ông tiêm nhiễm ý chí chiến thắng cho đội nhà và gieo rắc nỗi sợ hãi cho kẻ thù. Kẻ thù ở đây không đơn thuần là HLV đội bạn, cầu thủ đội bạn mà là tất cả những ai muốn chống lại Mourinho. Nhiều người kết luận họ thích Mourinho trên khía cạnh HLV chứ không phải một con người bình thường. Việc sử dụng quá nhiều tính từ mạnh và thói quen công kích khiến Mourinho là kẻ thù của nhiều người.

Nhưng có vẻ đấy chỉ là đánh giá phiến diện của những người không hiểu Mourinho. Sir Alex cho rằng Mourinho trong sân và ngoài sân là hai bộ mặt hoàn toàn khác. “Không, không, không, không, không hề, Mourinho là quý ông lịch lãm chứ. Uống rượu vang với Mourinho là trải nghiệm mà bạn dùng tiền cũng không mua được đâu”, Sir Alex trả lời Barclay.

Mourinho phủ nhận bản thân là kẻ kiêu ngạo. Phương pháp của ông là thêm cảm xúc và kịch tính trong câu chuyện khiến người đối diện quên đi trọng tâm là phong độ của cầu thủ. “Đôi khi, tôi biến bóng đá thành vở kịch”.

Gary Curneen, HLV thể chất người Bắc Ai-len làm việc ở ĐH California State Bakersfield từng có dịp trò chuyện với Mourinho trong diễn đàn bóng Hoa Kỳ 2012. Curneen được Mourinho chia sẻ bí quyết huấn luyện của ông là “Phương pháp lãnh đạo thu hút có ý thức”, tức là chấp nhận hy sinh hình ảnh cá nhân nếu điều này có lợi cho đội bóng.

Dưới góc độ tâm lý, phương pháp của Mourinho được hiểu là tăng cơ hội chiến thắng thông qua một loạt các hành động tốn thời gian. Nếu bạn nghe Mourinho nói, nó có nghĩa là Mourinho đang nói cho cầu thủ và đối thủ. Không có động tác thừa trong các pha xử lý của Mourinho.

KẺ THÙ VỚI TẤT CẢ...
Ngày Real giới thiệu Mourinho, HLV người Bồ bình thản trả lời: “Tôi tới đây với tất cả năng lực vả cả thiếu sót để chống lại Barca. Tôi sẽ không thay đổi”. Trong một khoảnh khắc hiếm hoi, người ta nhận ra chút tâm lý e dè của Mourinho.

Mùa trước, Pellegrini giành 96 điểm, kém Barca có 3 điểm mà còn bị chửi bới thậm tệ. Rõ ràng, cấu trúc CLB và truyền thống thủ đô ở Madrid là bài toán khó nhằn nhất Mourinho từng đối đầu. Chưa bao giờ như lúc này, nhu cầu chiến thắng của Mourinho lại cấp bách đến vậy.

Quả thật, mùa giải đầu tiên là giông bão. Real thua Barca 0-5, và thua tiếp gã kình địch 0-2 ở lượt đi bán kết Champions League.

anh6.jpg

Jose Mourinho tạo chiến tranh ở khắp nơi, và đôi khi, ông cũng không kiểm soát được hoả ngục do chính mình tạo ra. Cuộc binh biến trong phòng thay đồ Real Madrid đem đên hậu quả là sự ra đi của Mourinho là một ví dụ điển hình.

Đằng sau tấm màn nhung hào nhoáng ở Bernabeu là tình hình nội bộ rối ren. Văn hóa “nhất thân nhì quen” ở Valdebebas đúng là rào cản quá lớn với Mourinho. Ông gây áp lực lên Perez để tống cổ kẻ hầu cận Jorge Valdano nhưng đấy là tất cả. Quyền lực của nhóm “ba con cừu đen” - cách gọi ví von của báo chí Tây Ban Nha ám chỉ Sergio Ramos, Iker Casillas và Cristiano Ronaldo - thật sự khủng khiếp.

Cách quản trị hà khắc của Mourinho không phù hợp với nhóm ngôi sao. Nói đúng hơn, thì chẳng ai có thể làm vừa lòng những cầu thủ triệu đô Perez mang về. Họ, dưới sự dung dưỡng và cưng chiều quá mức của Perez, tự cho mình quyền được đè đầu cưỡi cổ, chi phối và đưa ra quyết định. Trong mùa giải cuối cùng ở Madrid, Mourinho cam kết các cầu thủ Real cố tình phá chiến thuật, hy sinh luôn mùa giải để tống cổ ông.

Vấn đề rắc rối chung của các đội bóng “cậy tiền” là thế. Giống như các năm cuối cùng trong hai nhiệm kỳ của Mourinho ở Chelsea, ông bị tất cả quay lưng. Phòng thay đồ luôn bị nhóm công thần thao túng. Các cầu thủ khác buộc phải nghe theo, bằng không chấp nhận số phận ra đường.

…NGOẠI TRỪ INTER - NƠI DẤU CHÂN HUYỀN THOẠI
Với nhiều người, Mourinho không phải là huyền thoại. Vì ông không thể ở đâu quá 3 năm, tức là xây dựng một đế chế kiểu mẫu như Wenger hay Ferguson. Mặt trái trong phong cách huấn luyện khắc nghiệt là thế. Ông đẩy sự khao khát của cầu thủ lên cao trong khoảng thời gian ngắn nhất và cũng vô hình tước đoạt ý chí chiến đấu của con quỷ đói thỏa cơn khát máu.

Nhưng Mourinho không nên và không thể được hiểu dưới tư cách của gã độc tài. Ông xứng đáng với vị trí trong ngôi đền các huyền thoại sau tất cả những phép màu đã mang tới thế giới bóng đá.

Là nhờ Mourinho mà những gam màu nhợt nhạt trong giới túc cầu bỗng chốc trở nên sinh động và lung linh hơn. Và trên hết, là ở một nơi người ta gọi là Inter Milan, Mourinho được tôn vinh như cha đẻ của mọi trường phái bóng đá. Ông là hình mẫu của sự hoàn mỹ trong thế giới, là ngọn đuốc soi sáng đường đi cho những ai yêu mến Inter.

Mourinho tới Inter trong bối cảnh đội bóng này đang hưởng lợi sau sự cố Calciopoli của Juve. Họ thống trị Serie A nhưng không phải là ở đấu trường châu lục. Mourinho gọi Marcello Lippi, Claudio Ranieri, Luciano Spalletti và Carlo Ancelotti - những HLV lão làng của xứ sở chiến thuật là “những gã lạc hậu hết thời”.

Không sao. Trái lại, Massimo Moratti còn hứng thú với điều này. Cha ông, Angelo Moratti là người đưa huyền thoại Helenio Herrera - người nâng tầm đưa trường phái Catenaccio lên đỉnh cao bóng đá. Rõ ràng, giữa Mourinho và Herrera là những điểm giao cắt. Họ thuộc mẫu HLV ngang tàng nhưng đầy trí tuệ, là những kẻ đi tiên phong và dám kiên định trên con đường đã chọn. Moratti, trong nỗ lực đưa Inter ra bờ cõi châu Âu, cần một nhà cách mạng như Mourinho.

Mourinho sớm nhìn thấy cơ hội xây dựng đế chế. Moratti trao cho ông toàn quyền, kể cả chính sách đãi ngộ Ibrahimovic, ngôi sao bất trị. Khi Ibra buồn, Mourinho rủ anh ta xem phim. Khi Ibra vui, Mourinho lại nghiêm nghị và tỏ vẻ đòi hỏi nhiều hơn. Ông được lòng phần lớn cầu thủ Inter vì người Italia thích sự kỷ luật.

anh7.jpg

Nếu có nơi nào là nhà thì đó chỉ có thể là Inter Milan, nơi Jose Mourinho và những chiến binh Xanh - Đen đã trải qua những năm tháng tuyệt vời, ngọt ngào và đậm đầy dư vị kiêu hãnh. Hãy nhớ hình ảnh này, đó chính là một Mourinho - Inter bất khuất.

Ibra kể trên tờ De Telegraaf: “Mourinho là một vị hoàng đế. Ông ấy nói và người khác tuân lệnh. Tôi từng hỏi Zanetti là tại sao không ai phản kháng hay đưa ra ý kiến đối lập thì nhận được câu trả lời là: Đừng, không được phép đụng vào Mourinho”.

Nhưng mùa giải đầu tiên tại Italia không trọn vẹn. Inter bị Sampdoria loại ở bán kết Coppa và sớm dừng bước ở Champions League sau thất bại trước Bayern. Ibra dù là một tiền đạo giỏi nhưng với Mourinho, anh ta đơn giản là không phù hợp. Thế chỗ là Eto'o, là Pandev và là Milito - bộ ba “ông già” nhưng lại là hạt nhân trong cú ăn ba vĩ đại mùa 2009/10.

Đấy là một ví dụ khác về khả năng thu hút của Mourinho. Ông như thỏi nam châm hướng vạn vật về phía mình. Truyền thông, như thường lệ, vẫn chĩa sự tập trung về Mourinho bằng sự thành kiến.

Có hai lý do giải thích cho ác cảm mà báo chí Italia dành cho Mourinho. Một, Inter đã thống trị giải đấu quá lâu và đám đông cần Juve nổi lên để phá vỡ ách thống trị tới buồn tẻ này. Hai, Mourinho luôn miệng chỉ trích công tác trọng tài và tổ chức giải. Mà thực ra, ông nói đâu có sai.

Inter thường xuyên phải chơi thiếu người, đỉnh điểm là trận hòa 0-0 Sampdoria (mất 2 người). Cái đan tay chéo của Mourinho sau trận đã đi vào lịch sử bóng đá Italia. Trong một trận khác gặp Juve, Inter bị thổi phạt đền dù băng quay chậm cho thấy, Del Piero còn lâu mới ngã trong vòng cấm.

Ngao ngán lắc đầu, Mourinho nói: “Juve là đội duy nhất được phép điều chỉnh vòng cấm địa đối phương lên chu vi 25m thay vì 16m50”. Dù vậy, ông không đầu hàng trước sự chèn ép.

anh8.jpg

Vinh quang dành cho những người xứng đáng. Jose Mourinho xứng đáng được nhớ đến như một trong những HLV tài năng nhất trong khoảng 20 năm trở lại đây. Điều ông còn thiếu là một sự nghiêp bền vững tại một CLB lớn. Hãy làm điều đó tại Man Utd, để kết thúc cuộc báo thù trường chinh của mình, Jose Mourinho.

Ngày 27/3/2010, Roma thắng Inter 2-1, lần đầu tiên trong lịch sử Serie A xuất hiện một công tố viên trên sân. Palazzi cùng một vài cộng sự từ tòa án thể thao Italia đứng ở khu vực trọng tài biên với hai nhiệm vụ. Thứ nhất, giám sát công tác trọng tài vốn bị phàn nàn suốt từ đầu mùa. Thứ hai, kiểm soát Mourinho phòng trường hợp HLV này cư xử không đúng mực.

Trong bản báo cáo gửi về phòng công tố, Palazzi ghi chú: “Nhiệm vụ đã xong, Mourinho hôm nay hiền lành như một chú cún”. Cả Italia muốn kìm hãm đà chiến thắng của Mourinho. Dựa vào quan hệ với phóng viên tờ Tutto Sport, Mourinho lấy được bản báo cáo đó, trích lại đoạn ghi chú của Palazzi nhằm công kích Mourinho.

Ngay sáng hôm sau, Mourinho xuất hiện trên kênh truyền hình Inter với tuyên bố: “Tôi mà thắng thì họ còn việc gì để làm nữa? Cứ từ từ, tôi sẽ sớm tính sổ với lão ta (Palazzi)”.

Rốt cuộc, không tác động ngoại cảnh nào có thể ngăn đà tiến của Inter và Mourinho. Và ở Inter, Mourinho được đảm bảo rằng ngay cả khi thế giới có chống lại ông, thì Inter vẫn luôn ở bên ông. Snejder gọi ông là “cha thứ hai của tôi”, Pandev bảo “Mourinho là thánh sống” và giọt nước mắt vào đêm chia tay của Materrazzi đã khái quát tất cả tình yêu thương, sự mến mộ và niềm cảm kích chân thành của Inter dành cho Mourinho.

Tại Inter, Mourinho có tất cả. Ông có thể ung dung thống trị Calcio và xây dựng thành lũy của riêng mình. Nhưng như thế thì không phải là Mourinho, bởi cuộc đời ông là chuỗi xê dịch đi tìm sự thừa nhân.

Thành công ở Chelsea? Không đủ. Huyền thoại ở Inter? Cũng vẫn thiếu. Thậm chí là tái thiết đế chế Man Utd? Không. Với Mourinho, cuộc chinh phạt chỉ chấm dứt khi ông trút hơi thở cuối cùng. Với Mourinho, thành công hôm nay là động lực ngày mai.

Mãi mãi là như thế.
 
  • Like
Reactions: Avengers

Bình luận mới